Thursday, June 9, 2011

Bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt
(2 Cor 4,8)


Trong cuộc sống của người Kitô hữu, con đường trở nên thánh thiện là một con đường lên dốc thẳng, đầy chiến đấu gay go. Khi chúng ta tưởng mình đã vượt qua được một trở ngại và mạnh sức hơn một tí, chúng ta lại gặp lại vấn đề cũ của ích kỷ, cái tôi quá lớn vật ngã một lần nữa.

Chúng ta muốn xuôi tay bỏ cuộc cho rằng việc trở nên thánh thiện là việc của ai đó nhưng chúng ta khi thôi xin kiếu.

Chúng ta nghĩ thánh thiện là từ sức mạnh ý chí sắt đá của riêng mình. Khi chúng ta không có ý chí sắt đá đó thì trở nên thánh nhỏ thôi là cũng đủ.

Phản ứng của những người anh em Tin Lành khi họ nghĩ rằng Giáo Hội Công Giáo dạy chúng ta nên thánh nhờ sức mạnh sắt đá của chính mình, giúp tôi suy nghĩ nhiều hơn về đời thánh thiện trong Kinh Thánh.

Đấng Sáng Lập dòng Nữ Tử Thánh Phaolô, Chân Phước Alberione có viết vài bài cầu nguyện và vì một lý do nào đó, tôi luôn nhớ: Xin đặt ý chí của Thầy thay cho ý chí của con; Xin thay thế tình yêu của con cho Chúa và cho tha nhân bằng tình yêu của Chúa; Xin thay thế trái tim con với trái tim của Chúa.

Có lẽ tôi thích những lời nguyện này vì nó đặt gánh nặng cho sự thánh thiện của tôi trên vai Chúa. Dù rằng tôi cũng phải cộng tác với Chúa, những lời nguyện này đem an ủi đến tâm hồn tôi vì Thiên Chúa là Đấng chủ sự. Tôi không biết đường để đi, nhưng việc vạch ra con đường là việc của Chúa. Không phải của tôi.

ĐGH Benedict trong cuốn một của “Đức Giêsu Thành Nazareth,” trong đoạn chú giải về Kinh Lạy Cha sau khi nói ở đâu Thiên Chúa không hiện diện, nơi đó con người sẽ tiêu vong cùng với cả thế giới. Và ở đâu thánh ý của được thực hiện ở đó là trời. Ở đâu thánh ý Chúa không được thực hiện, đó chỉ là đất. Ngài tiếp tục: "Từ đó, chúng ta có thể biết trong ý nghĩa sâu xa và đặc thù nhất, Đức Giêsu là 'trời'—trong Người và qua Người, ý muốn Thiên Chúa đã được thực thi trọn vẹn. Khi nhìn ngắm Người, chúng ta học được rằng chúng ta không thể nào tự mình nên công chính được: trọng lực ý muốn của chúng ta luôn lôi kéo chúng ta ra khỏi ý muốn của Thiên Chúa, bắt chúng ta trở thành “đất”. Nhưng Người đón lấy chúng ta, kéo chúng ta về Người, vào trong Người, và trong sự hiệp thông với Người, chúng ta học được ý muốn Thiên Chúa. Như thế, trong lời cầu xin thứ ba của Kinh Lạy Cha, chúng ta khẩn cầu để luôn được gần gũi với Người, để ý muốn của Thiên Chúa lướt thắng được sức lực ích kỷ nặng nề của chúng ta, nâng chúng ta đến nới mà chúng ta được kêu gọi."

Thật là tràn đầy niềm an ủi. Thiên Chúa biết rõ con người tôi luôn hướng về “đất” nhưng Người không để tôi một mình. Cuối cùng Chúa sẽ toàn thắng. Ngài sẽ thay thế cái gì là của tôi, với cái gì là của Ngài. Lạy Chúa, con đặt hy vọng vào tình yêu của Ngài. Dầu con không đủ sức, Chúa sẽ là sức mạnh của con.

No comments:

Post a Comment