Giờ đây, tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh. (Col 1,24)
Sau hơn 25 năm cố gắng sống đời tốt lành đẹp lòng Chúa bây giờ tôi mới hiểu lý do của những khổ tâm của tôi.
Tôi cố gắng sống đời đạo đức của con chiên ngoan đạo để trở thành người tốt, để làm đẹp lòng Chúa. Tôi đón nhận hy sinh với nhiều lưỡng lự, cắn răng chịu đựng vì “mọi sự sẽ qua đi.”
Rầm rĩ như than nằm sâu dưới lớp tro dày là ước muốn có một đời hạnh phúc. Nó là động lực sống của tôi. Thiên đàng mai sau xa vời quá. Tôi tìm mọi cách để có sự bình an và hạnh phúc ngay bây giờ.
Bí lối, tôi buộc phải nhận ra rằng cái hạnh phúc mà tôi muốn, tôi sẽ không tìm được nó và nhờ đó có thể nhận ra sự sai lầm của mình.
Hạnh phúc không thể là mục đích của đời tôi. Hạnh phúc là kết quả của một cách sống. Vì mục đích của tôi là đi tìm hạnh phúc, cuộc sống trở nên khó khăn nặng nề và đầy thất vọng. Những xảy ra trong cuộc sống ít khi đi theo ý tôi và tôi chống cự những xảy ra này. Thay vì được hạnh phúc vì ít khi sự việc xảy ra theo ước muốn quá vị kỷ của tôi, tôi lại phải đương đầu với những "khó khăn" xảy ra ngoài dự định. Tôi muốn trở nên một người tốt cho lợi ích của riêng tôi, cho sự thánh thiện của đời tôi, để được lòng người khác. Tôi hy sinh để có sức mạnh và để Chúa hài lòng với tôi. Rút cuộc, tôi là cùng đích của mọi sự.
Chúa Giêsu hiến thân mình trên cây thập tự là một sự lôi cuốn mạnh mẽ của đời vị tha nhưng cũng là sự sợ hãi của tôi. Tôi sợ đau khổ, sợ mất mát.
Ơn Chúa xuống trên tôi như nước nhỏ trên tảng đá. Rơi mãi đá cũng mòn và cuối cùng tôi “chợt hiểu”. Nếu tôi muốn hạnh phúc, tôi sẽ không tìm hạnh phúc nhưng hết mọi cách dâng hiến tất cả đời tôi: sức lực, khả năng, trí khôn cho Thiên Chúa và để làm sáng danh Chúa.
Thiên Chúa đã yêu tôi cách điên cuồng đến nỗi Ngài đã hiến thân mình để tôi được sống. Tôi cũng sẽ đáp trả tình yêu ấy với trót cả đời mình. Tôi có thể đoán được tôi sẽ rất hạnh phúc nếu tôi sống tất cả cho Chúa.
Mục đích của tôi không còn là hạnh phúc nhưng là để yêu mến Chúa hết lòng, hết sức, hết linh hồn, hết trí khôn bằng đời sống tận hiến phục vụ Chúa qua việc phục vụ anh chị em mình.
Để phục vụ Chúa cách trọn vẹn, tôi sẽ phải chiến đấu với khuynh hướng ích kỷ, và vượt qua những sợ hãi của lòng kém tin.
Khi tôi không đi tìm hạnh phúc, thì hạnh phúc của thiên đàng là một sự có thể cho tôi ngay cả đời này. Tôi ước mong được như Thánh Phaolô, Thánh Têrêsa Hài Đồng, Thánh Têrêsa Avila để coi những hy sinh, những chịu đựng như là vinh dự của mình để được hiệp thông với Chúa Giêsu.
Hạnh phúc là hoa quả của tình yêu. Hạnh phúc và bình an là hồng ân của Chúa Thánh Thần, Thiên Chúa của tình yêu. Bây giờ tôi "chợt hiểu".
No comments:
Post a Comment