Wednesday, May 15, 2013

Ngài đi vào địa ngục

Bài này được dịch từ The Descent Into Hell của Cha Ronald Rolheiser, OMI. (Trang web có một số bài tiếng Việt đã được dịch)

 Một vài năm trước, tôi biết một phụ nữ trẻ đã toan tự tử. Cô ấy 23 tuổi, sống xa gia đình. Gia đình cô trong nỗi sợ hãi, lo lắng vội vàng đến để có mặt với cô. Rồi họ đưa cô ấy trở về nhà và cố gắng để cung cấp cho cô sự chăm sóc của y tế và tâm thần đầy đủ nhất, tốt nhất mà họ có thể tìm được, và quan trọng nhất là mọi người đã bên cạnh cô để ủng hộ cô, cố gắng bằng mọi cách để đem cô ra khỏi sự trầm cảm tự tử.

 Họ đã không thành công. Hai tháng sau, cô ta đã tự tử. Cô ta đi đến một nơi mà không một tình thương nhân loại, thuốc thang hay nhà trị liệu tâm thần nào có thể xâm nhập, một địa ngục riêng tư vượt quá tầm với của loài người.

Có niềm hy vọng nào trong tình cảnh như thế này được?

Với cái nhìn của con người thì chẳng có hy vọng nào cả. Ngoài vòng tác động của đức tin, cô ấy ở bên ngoài khả năng của chúng ta và chúng ta bất lực khi cố gắng để giúp cô. Nhưng, với đức tin có hy vọng, một niềm hy vọng lạ lùng.

Có một tín điều trong đức tin của chúng ta và đối với sự hiểu biết của tôi, là một niềm tin an ủi riêng biệt nhất trong mọi tôn giáo, đó  là niềm tin rằng Đức Kitô đã đi xuống địa ngục (descended into hell như trong Kinh Tin Kính của tiếng Anh).

Một phiên bản của Kinh Tin Kính cho chúng ta biết rằng Chúa Giê-su “đã đi xuống hỏa ngục”; điều này có nghĩa là gì?
Chúng ta không chắc chắn được. Có những truyền thống khác nhau giải thích về ý nghĩa của cụm từ đó: trong một phiên bản, có lẽ phổ biến nhất cho biết đó là tội lỗi của Adam và Evà đã đóng những cánh cửa thiên đàng và chúng đã bị niêm phong cho đến khi Chúa Giêsu chịu chết. Cuộc tử nạn của Chúa Giê-su đã mở các cánh cửa thiên đàng và chính Người, trong thời gian giữa cái chết và sự phục sinh đã xuống địa ngục (Sheol, phần Dưới Thế) nơi mà các linh hồn của những người đã chết từ thời Adam cách nào đó, nghỉ ngơi. Chúa Giê-su đã mang tất cả họ lên thiên đàng. Cuộc “đi xuống địa ngục” trong phiên bản này về niềm tin, đề cập đến việc Người xuống dưới thế sau cái chết để giải cứu những linh hồn.

Nhưng lại có một sự hiểu biết khác về Chúa Giêsu [đi xuống địa ngục]. Cách giải nghĩa này gợi ý rằng Chúa Giêsu đi xuống địa ngục nêu lên đặc biệt về cách Người chịu chết, về sự sâu thẳm của hỗn loạn và tối tăm mà Ngài đã phải chịu đựng nơi ấy, và tình yêu, lòng tin cậy và sự tha thứ vô tận Ngài đã tỏ lộ trong nơi tối tăm tuyên bố một tình yêu mà có thể xâm nhập vào bất cứ địa ngục nào mà có thể được hình thành. Cách giải nghĩa này khá trừu tượng nên cho phép tôi đưa ra một ví dụ mình họa:

Trong Nhà Thờ Thánh Phaolô ở Anh, có một bức tranh nổi tiếng của Holman Hunt đã linh hứng nhiều vô số những mô phỏng ít giá trị hơn. Đó là một bức tranh mô tả Chúa Giêsu ở bên ngoài cánh cửa với cây đèn lồng, và bức tranh gợi ý rằng chúng ta,  những người ở bên trong cánh cửa đó, phải mở cửa để Chúa Giêsu đi vào, nếu không Người sẽ đứng đợi ngoài cửa. Trong những sự mô phỏng của bức tranh này, các nghệ sĩ còn đi xa hơn nữa, cụ thể là, họ đã đặt tay khóa mở cửa bên trong cánh cửa, nhưng bên ngoài cánh cửa thì không có gì cả, gợi ý rằng Chúa Giêsu không thể đi vào cuộc sống của chúng ta nếu chúng ta không mở cánh cửa cho phép Người vào.

Tôi còn nhớ khi còn là bé trai nhỏ, tôi nhìn thấy bức tranh này trên một ảnh thánh kẹp sách và nó làm tôi bị ám ảnh, sợ chính điều rằng một ngày nào đó, tôi có thể bị tổn thương, trầm cảm, hoặc bị tê liệt để mở cánh cửa đó cho Chúa đi vào.

Nhưng mạnh mẽ như bức tranh này, Phúc Âm đi ngược lại với ngụ ý của nó. Cách nào?

Thánh Gioan, trong Tin Mừng của Ngài, tô bày hình ảnh này cho chúng ta: ngày Chúa Giêsu chỗi dậy từ cõi chết, Người thấy các môn đệ vì sợ hãi đã tụ tập với nhau trong căn phòng khóa kín. Chúa Giêsu, không như những mô phỏng của bức tranh tuyệt diệu của Holman Hunt, không đứng bên ngoài cánh cửa để gõ, chờ các môn đệ đến và mở cửa. Người đi qua ngay cả các cánh cửa, đi vào đứng giữa vòng kín của các tông đồ đang sợ hãi và thổi hơi bình an trên họ. Người không bất lực để đi qua cánh cửa khi các môn đệ đều đang rất sợ hãi, thất vọng và quá đau đớn để mở cánh cửa cho Người. Người có thể đi vào chốn địa ngục của họ bằng cách đi qua những cánh cửa mà họ đã khóa lại vì sợ hãi.

Điều này cũng đúng đối với những hỏa ngục riêng tư của mỗi người nơi mà đôi khi chúng ta đi vào. Chúng ta có thể đi vào một thời điểm trong cuộc đời của mình nơi mà những người khác không còn có thể với tay để giúp đỡ chúng ta trong sự đau khổ của mình và nơi mà chúng ta bị quá ổn thương, quá sợ hãi và quá tê liệt để mở cửa cho bất cứ ai đi vào. Sự quan tâm của nhân loại không còn với đến tới chúng ta nữa. Nhưng Chúa Giêsu có thể đi vào những cánh cửa đã bị khóa, Người có thể đi vào tận địa ngục của chúng ta.

Tôi chắc chắn rằng khi người phụ nữ trẻ đã tự tử tôi đề cập đến lúc ban đầu, thức dậy ở thế giới bên kia, cô ấy thấy Chúa Giêsu đang đứng bên trong nỗi sợ và cơn bệnh của mình thở hơi ơn bình an, tình yêu và sự tha thứ, như Người đã làm trong bóng tối và sự hỗn loạn mà Người đã đi xuống trong cái chết của Người. Tôi cũng chắc chắn rằng cô ấy, một người phụ nữ nhạy cảm như cô, đã tìm thấy nơi sự ra lệnh của Ngài, hơi thở của ơn tha thứ, sự bình an mà cho rất nhiều lý do, đã từ chối cô trong đời này.

Niềm tin của chúng ta rằng Chúa Giêsu đã và có thể “đi xuống địa ngục” là điều an ủi đặc biệt nhất trong trọn vẹn tôn giáo. Điều đó đem hy vọng khi không có bất cứ hy vọng nào theo phương cách của loài người. Đôi khi, vì đau ốm và sự tổn thương, người mà chúng ta yêu dấu có thể đi xuống một nơi mà chúng ta, bất kể tình yêu thương và nỗ lực, không thể với tới. Nhưng không phải tất cả đều là thất vọng: Chúa Giêsu có thể đi xuống hỏa ngục đó và ngay cả trong nơi đó Người lại thổi hơi bình an mà lần nữa đem trật tự vào nơi hỗn loạn.

Thursday, March 28, 2013

Tình yêu sao đi xa quá vậy?

Tôi nhớ có một lần lên Facebook và có một người đặt câu hỏi tại sao Chúa Giêsu phải chết trên cây thánh giá.

Bài suy niệm của tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi này nhưng hy vọng rằng sau bài suy niệm câu hỏi này sẽ đưa đến chỗ bạn bị ngạc nhiên vì tình yêu đi sao xa quá vậy? Và để bài suy niệm có ý nghĩa, chúng ta cần nhớ đến những lời Chúa Giêsu nói: “Thầy và Cha Thầy là một… Thầy ở đâu, Cha Thầy cũng ở đó…. Cha ở trong Con và Con ở trong Cha.”

Tôi không bao giờ đặt ra câu hỏi nhưng lòng thắc mắc mà không dám nói ra lời vì sợ mình phạm thượng với Chúa. Câu hỏi đó là: Thiên Chúa Cha Ngài ở đâu trong cuộc thương khó và tử nạn của Chúa Giêsu?

Trong đời sống tâm linh, tôi cảm thấy gần gũi với Thiên Chúa Cha và cảm thấy Thiên Chúa Cha thích mình có lẽ vì người cha dưới đất của tôi tuy không hoàn hảo nhưng tỏ bày sự yêu thích của mình với tôi qua những hành vi rất bình thường. Chẳng hạn như khi tôi lớp 3 hát ngang như cua thế mà cứ rống và anh chị cả chịu không nỗi phải nói “Mày hát ngang như cua bò. Câm miệng là vừa.” Bố ra tiếng bảo vệ “Cứ để cho em nó hát. Nó hát cho vui nhà vui cửa.” Thế là tôi cứ thản nhiên ngồi hát mà không phải bận tâm về mình.

Thiên Chúa Cha yêu thương loài người Ngài đã dựng nên và Ngài không chỉ ngồi đó mà yêu…. Ngài tích cực lo lắng cho tôi đến cả mọi sợi tóc trên đầu Ngài đều đếm cả. Trái tim của Người Cha này thổn thức tìm cách để làm cho người con này của Ngài được có đủ phương tiện, cơm ăn, áo mặc, cơ hội để trưởng thành và để giống như Chúa Giêsu—sống cho người khác.

Thế thì Chúa Cha ở đâu trong cuộc khổ nạn?

Thiên Chúa Cha vô cùng ao ước để ban cho loài người Chúa Thánh Thần, tình yêu và sức mạnh của Thiên Chúa. Nhưng con người không có đủ sức để đón nhận Chúa Thánh Thần. Ngoài trừ khi con người được ban sức sống mới, ơn Chúa Thánh Thần sẽ làm họ chết tương tự như bạn nhìn thẳng vào mặt trời, mắt bạn sẽ bị hư. Nhưng Ngài sẽ làm gì?

Ngài sẽ gởi Chúa Con làm người để qua xác phàm, nhân loại được tái tạo.

Thiên Chúa Cha vô cùng vui sướng khi thấy Con Một của Ngài ước muốn đi đến “địa ngục” để cứu chúng ta. Để Chúa Cha và Chúa Thánh Thần cùng đi vào những nơi tối tăm nhất của loài người với Chúa Con để cứu họ.

Trong vườn địa đàng loài người đã khước từ tình Cha của Thiên Chúa và chọn thằng quỷ sứ cai quản mình. Thiên Chúa đành bó tay khi con người không cho phép Ngài che chở, bao bọc, dưỡng nuôi họ. Và Ngài đã tìm mọi cách để mua lòng loài người để họ quay về với Ngài và để Ngài làm Chúa họ cách trọn vẹn. Ngài tìm được cách qua Người Con. Thiên Chúa sẽ làm người đi vào cảnh nô lệ như tất cả mọi đứa con hư hỏng Ngài đã dựng nên.

Trong ngày thứ Sáu Tuần Thánh chúng ta tưởng niệm cuộc thương khó của Chúa Giêsu trên cây thánh giá mà mắt chúng ta có thể thấy. Và phim Cuộc Khổ Nạn của Đức Kitô của Mel Gibson giúp chúng ta nhìn thấy nó cách rõ ràng hơn. Bạn có bao giờ nghĩ “Nếu vậy, ngày thứ Bảy Chúa Giêsu làm gì?”

Câu hỏi này của tôi đã một phần được trả lời trong cuốn sách Eschatology của ĐTC Benedictô khi Ngài chưa là giáo hoàng.

“…[The Cross] teaches us that God himself suffered and died. Evil is not, then, something unreal for him…. Jesus descended into Sheol, in the night of the soul which he suffered, a night which no one can observe except by entering this darkness in suffering faith.” –Eschatology, page 217

“….[Cây thánh giá] dạy chúng ta rằng Thiên Chúa chịu đựng đau khổ và chết. Sự dữ, vì thế, không là một việc gì đó trửu trượng cho Ngài…. Chúa Giêsu đi xuống Sheol (ngục tổ tông), trong đêm đen của linh hồn, đêm mà Ngài chịu thương khó, đêm mà không ai có thể quan sát ngoại trừ đi vào bóng tối của đêm đen đức tin.”

Đêm đen này các thánh như Têrêsa Lisieux, Mẹ Têrêsa đã phải trải qua, đêm cực hình.

Hans Urs von Balthasar, một nhà thần học gia, diễn tả Chúa Giêsu sau khi chết trên cây thập tự đã đi xuống địa ngục và chịu khổ hình mà chúng ta đáng phải chịu.

We must not deny that Jesus gave Himself up into the depths of hell not only with many others but on their behalf, in their place.

“Chúng ta không thể từ chối rằng Chúa Giêsu đã tự dâng hiến thân mình trong những nơi sâu thẳm của địa ngục không phải cùng với những người khác, nhưng thay vì họ, thay cho họ.”

Và bài viết ở đây giải nghĩa từ địa ngục, từ gây nhiều thắc mắc của Von Balthasar:

For sin is brought inside the Son when he is literally made sin in Sheol; thus it is brought into the relationship between the Son and the Father; and thus it is finally brought into the love between them, the Holy Spirit. Despite the sin and wrath they experience, each divine person continues to give himself to the other two out of love. In this way, the trinitarian love engulfs sin, thereby destroying it. Christ's descent into hell is glorious because God's invincible (or “ever greater”) love is revealed in the very conditions that present the greatest resistance to it.

Bởi vì tội đã được đem vào trong người Con khi Ngài thực sự đã bị làm nên tội trong Sheol; vì thế, tội được đem vào tương quan giữa Con và Cha; và vì thế nó cuối cùng được mang vào trong tình yêu giữa Chúa Cha, Chúa Con, Chúa Thánh Thần. Bất kể tội và sự phẫn nộ các Ngôi Vị trải qua, mỗi Ngôi Vị tiếp tục trao ban chính mình cho hai Ngôi Vị khác vì yêu. Qua cách này, tình yêu Ba Ngôi vùi lấp tội lỗi và vì thế tiêu diệt nó. Đức Kitô đi xuống địa ngục bởi vì tình yêu không gì có thể đánh bại được của Thiên Chúa (hay “ngay cả mạnh hơn”) được mặc khải ngay trong những trường hợp mà sự kháng cự mạnh mẽ nhất đối với tình yêu tỏ lộ bộ mặt của nó.

 


 

Thiên Chúa Cha đã cùng Thiên Chúa Con, qua Thiên Chúa Con và trong Thiên Chúa Con đi vào mọi góc nẻo của con người tội lỗi, để cùng có mùi như mùi của con chiên bất hạnh của mình, và cứu thoát mọi người không trừ ai.

Thiên Chúa đã đi xuống địa ngục để tìm con cái của Ngài và tái tạo dựng họ. Là thụ tạo mới, giờ đây con người có thể lãnh nhận ơn Chúa Thánh Thần, tình yêu và sức mạnh của Thiên Chúa.